[Bác Quân Nhất Tiêu] Dập Lửa
Tựa gốc:【博君一肖】扑火
Tác giả: ajiguniangyu.lofter.com
CP: Vương Nhất Bác x Tiêu Chiến
- Bánh ngọt thường ngày
- Hiện thực hướng

1.
“Em tới một mình?” Tiêu Chiến vừa lau tóc vừa hỏi Vương Nhất Bác đang tùy tiện ngồi trên giường mình.
Cậu thuận miệng “ừ” một tiếng, nhận khăn lông từ tay Tiêu Chiến, bảo anh đến ngồi cạnh, giúp anh lau nốt nước trên tóc. Tiêu Chiến nói mép tóc của anh càng ngày càng không xong rồi, nhưng tóc thì vẫn ổn. Lời này như gãi vào chỗ ngứa của Vương Nhất Bác, cậu quấn một lọn tóc của anh lên tay mình.
“Trợ lý của em đâu?” Tiêu Chiến lại hỏi, “Em đến làm gì?”
Vương Nhất Bác phiền muốn chết, “Tới xem anh không được à?”
Trợ lý của Vương Nhất Bác là một cô gái nhỏ hai mươi mấy tuổi. Hiện tại Tiêu Chiến chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm đơn giản, dây lưng bên hông còn chưa buộc kỹ. Cậu thăm dò rốt cuộc bên trong có mặc gì hay không, nếu theo bình thường thì chắc là không có.
“Lại nổi điên cái gì?” Tiêu Chiến bĩu môi, lải nhải vài câu, mặc kệ cậu.
“Ngày mai em phải đi rồi.” Vương Nhất Bác nói.
“Anh biết. Anh xem lịch trình rồi. Thầy Vương đi đường bình an, anh không tiễn.”
Vương Nhất Bác cảm thấy Tiêu Chiến thiếu đánh cực kỳ.
Tiêu Chiến lại hỏi cậu: “Em ngủ ở đây hay quay về phòng em ngủ?”
“Thầy Tiêu muốn em ngủ ở đâu?”
Tiêu Chiến trừng mắt nhìn cậu, “Buổi tối đừng phát điên là được. Em muốn ngủ ở đâu tùy em, ngày mai 5 giờ anh phải dậy rồi, không giống thầy Vương…”
“Em phải đi một tuần.”
Tiêu Chiến: “Ừ.”
Vương Nhất Bác muốn nói gì nhưng cái gì cũng không nói nên lời. Cậu ôm ngang hông Tiêu Chiến, vùi đầu vào bụng anh.
“Chiến ca…”
Tiêu Chiến không nói chuyện. Anh đứng giữa hai chân Vương Nhất Bác, chăm chú nhìn tóc cậu.
“Không sao, Vương Nhất Bác, tương lai chúng ta còn dài.” Chỉ có một tuần, thời gian sẽ trôi nhanh thôi.
2.
Buổi tối nằm trên giường, Tiêu Chiến gửi cho Vương Nhất Bác một tin nhắn, rất lâu sau mới nhận được trả lời.
Một ngày có hai hoạt động, hẳn là cậu đang vừa vội vừa mệt. Hôm nay cảnh diễn của Tiêu Chiến không nhiều lắm, nhưng lại bị phơi nắng nhiều, trợ lý lại quên mang ô. Tiêu Chiến khó chịu, như biến thành một đứa trẻ, vừa càu nhàu vừa tùy tiện ném đồ lung tung, không còn ngăn nắp như ngày thường.
“Em đang quay lại khách sạn.” Vương Nhất Bác gửi một tin nhắn thoại, lúc Tiêu Chiến về phòng thì nhận được. Anh cũng không hi vọng cậu nói gì nhiều với mình, nhận được trả lời là yên tâm rồi, tìm đồ vào phòng tắm tắm rửa.
…
Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn ảnh chụp người đại diện ném sang, không phủ nhận cũng không nhận sai.
Là ảnh mấy ngày trước cậu và Tiêu Chiến đi ăn lẩu bị paparazi chụp lại, bóng tối mờ ảo nhưng đủ rõ để fans nhận ra bọn họ. Mặc trang phục bình thường, đi cùng nhau, lúc Tiêu Chiến nghe điện thoại Vương Nhất Bác còn tranh thủ ôm eo, hôn lên cổ anh, động tác đó, ai nhìn thấy cũng sẽ hiểu rõ.
“Chuyện khi nào?” Người đại diện cau mày hỏi cậu.
Im lặng một lúc, Vương Nhất Bác ngắn gọn trả lời: “Hai ngày trước.”
“Tôi hỏi cậu và hắn là chuyện khi nào?”
Lại trầm mặc một trận, “Khoảng một, hai tháng gì đó.”
Là 56 ngày, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ở đoàn phim đã bắt đầu rồi, Vương Nhất Bác cười tự giễu.
Người đại diện nhìn thái độ của cậu đã hiểu, nhưng vẫn phải hỏi: “Bị chụp ảnh lại rồi, cậu định làm gì bây giờ?”
“Này không phải là có người cố ý tìm anh đòi tiền sao? Còn có thể làm sao bây giờ?”
Vương Nhất Bác gửi cho Tiêu Chiến một tin nhắn, hỏi anh ngủ chưa, muốn dò thử xem anh đã biết chuyện chưa.
“Dù gì cũng đang quay phim, có thể công khai ảnh chụp ra ngoài, cậu yên tâm sẽ không bị lên hotsearch, tìm mấy cái tài khoản marketing đăng, làm ra vẻ đang diễn.”
Vương Nhất Bác chỉ vào ảnh hai người ôm hôn, “Cái này cũng muốn công khai?”
Người đại diện đen mặt, “Đương nhiên là không, công khai hai ảnh là đủ rồi. Tôi vẫn phải nói với cậu, ngay trên đường lớn cậu không sợ bị người ta chụp à?”
Tiêu Chiến trả lời: chuẩn bị ngủ, em không ở đây cuối cùng anh cũng đã có thể đi ngủ sớm rồi. Vương Nhất Bác nhìn tin nhắn cong khoe môi cười, người đại diện ngơ ngác không rõ nguyên nhân.
“Tiểu tổ tông của tôi ơi giờ này rồi mà cậu còn cười được?!”
Vương Nhất Bác hỏi: “Bên phía Tiêu Chiến đã biết chưa?”
“Chưa biết. Công ty của hắn, bên phía đoàn phim không có ai nhận điện thoại.”
“Vậy thì đừng công khai ảnh chụp.” Vương Nhất Bác chém đinh chặt sắt nói.
Nói chuyện xong với người đại diện rồi tiễn người đi, Vương Nhất Bác thay quần áo ngủ, vừa nằm xuống giường, người đại diện lại gọi tới.
“Cậu đừng quên ngày mai phải dậy sớm, có sáu tiết mục cần cậu tập diễn.”
“Đã biết.”
“Còn có…”
“Còn có cái gì nữa? Tôi muốn đi ngủ.”
“Chuyện của cậu và vị kia, suy nghĩ lại cho kỹ đi.”
Tín hiệu điện thoại ngắt kết nối, âm thanh tút tút vang lên.
Vương Nhất Bác cạn lời, tình cảm cậu nghẹn trong lòng lâu như vậy, vì chuyện này mà nghĩ lại? Thật quá đáng. Các người cái gì cũng đều không hiểu.
3.
Vương Nhất Bác chưa bao giờ mong muốn lịch trình nhanh chóng kết thúc như lúc này, nhanh một chút, nhanh một chút.
Kiếm tiền thật khổ cực.
“Haiz, cuộc sống thật vất vả.” Vương Nhất Bác nhịn không được cảm khái một tiếng. Trợ lý ở bên cạnh hoảng sợ, vị thiếu gia mười ngón tay không dính nước mùa xuân này đang lên cơn gì vậy, nàng vội vã tra hoàng lịch xem nghệ sĩ nhà mình hôm nay có bị trúng tà gì hay không.
Vì quay chương trình giải trí mà Vương Nhất Bác nhuộm tóc thành màu xanh lam. Cậu chụp ảnh gửi cho Tiêu Chiến, đợi nửa ngày chỉ nhận được một tin nhắn ngắn gọn “đẹp trai lắm”, Vương Nhất Bác khó chịu, tìm một khoảng thời gian trống gọi video qua.
“Thầy Vương em làm gì vậy? Anh đang quay phim, không giống thầy Vương quay tiết mục, anh rất bận!”
Vương Nhất Bác không để ý, đưa camera lên đầu, hỏi anh: “Đẹp không?”
Màn hình bên phía Tiêu Chiến yên lặng, nếu không phải chiếc quạt nhỏ màu đen vẫn đang xoay vù vù thì cậu tưởng đã bị rớt mạng.
Tiêu Chiến chăm chú nhìn Vương Nhất Bác hồi lâu, cuối cùng mới cười nói : “Đẹp lắm. Thầy Vương làm tóc màu gì cũng đẹp.”
Vương Nhất Bác hơi xấu hổ, lại hỏi thêm: “Ngoài đẹp ra thì anh không còn gì để nói sao?”
“Thầy Vương mau quay về đi.” Tiêu Chiến cười, so với ánh mặt trời còn rực rỡ hơn, “Em mau trở lại để anh tự thể nghiệm em đẹp bao nhiêu, thực sự rất đẹp, anh rất thích.”
Vương Nhất Bác: “Anh chờ đó.”
4.
Ngày hôm sau Vương Nhất Bác quay trở lại đoàn làm phim, Tiêu Chiến phá lệ xin nghỉ nửa ngày.
Chỉ có một mình Vương Nhất Bác tới chỗ đạo diễn bàn luận, đạo diễn thoạt nhìn không cao hứng lắm, nhưng không nói gì. Biểu hiện của Tiêu Chiến ở đoàn phim rất tốt, không chỉ kính nghiệp, vất vả chịu khổ, diễn xuất cũng tốt, một diễn viên như vậy đạo diễn cầu còn không được, nghỉ nửa ngày cũng không phải chuyện gì to tát.
Chưa tới nửa ngày Tiêu Chiến đã tới. Sắc mặt anh không tốt lắm, cũng không đùa giỡn như bình thường, có lẽ là do thân thể đang khó chịu.
Ngoài lúc quay, Vương Nhất Bác vây quanh Tiêu Chiến hỏi thăm ân cần, mọi người nhận xét “bình thường là một đứa trẻ ba tuổi, lúc anh bị bệnh em lại trưởng thành như vậy”. Mối quan hệ của hai người vẫn luôn rất tốt, nhân viên đoàn phim thấy vậy cũng không nói gì.
Tiêu Chiến nhắm mắt dựa vào ghế nghỉ ngơi, không ngờ Vương Nhất Bác cứ ở bên cạnh thầm thì.
“Chiến ca em sai rồi.”
Tiêu Chiến không nói chuyện.
“Chiến ca em thật sự sai rồi. Về sau em sẽ không thế nữa.”
Tiêu Chiến tiếp tục không nói chuyện.
“Chiến ca anh để ý tới em đi.”
Tiêu Chiến vẫn im lặng. Vương Nhất Bác không dám đụng vào anh. Trên người anh có rất nhiều mảng xanh tím lẫn lộn, đều là tác phẩm của cậu, tuy không đau nhưng những vết này phải mất mấy ngày mới có thể mờ đi. Mấy ngày này Tiêu Chiến cứ nhìn thấy Vương Nhất Bác là muốn đánh nhau.
Anh rất sợ nóng, nhưng trên người đầy dấu vết nên không dám cởi áo ra, bao nhiêu hỏa khí tích tụ lại hết trong ngực.
“Chiến ca…”
“Con mẹ nó Vương Nhất Bác cậu đừng có gọi tôi nữa! Tối hôm qua đã nói nhẹ tay một chút mà cậu không nghe, có câu nào cậu nghe lọt không? Lời nào cũng muốn tôi nói, ca ca cũng gọi lão công cũng gọi, cậu muốn thế nào tôi cũng tùy cậu, cậu có suy nghĩ cho tôi chút nào không? Tôi đáp ứng bồi thường cho cậu mấy ngày, cậu lại nháo tàn nhẫn như vậy, kiếp trước tôi thiếu cậu cái gì vậy hả Vương Nhất Bác?”
Vương Nhất Bác tự biết mình đuối lý, lấy lòng gọi: “Ca…”
Tiêu Chiến nhìn đến phiền, “Cút ngay, đừng gọi tôi là ca! Ngoài miệng gọi tôi là anh nhưng hành động có xem tôi là anh của cậu bao giờ không?”
Vương Nhất Bác chỉ có thể ngậm ngùi né ra xa, sau đó nhỏ giọng hỏi trợ lý nữ sinh dạo này thường thích cái gì, thích làm gì.
Trợ lý: “?????”
Từ lâu trợ lý đã phân vân không biết có nên nói với người đại diện là Vương Nhất Bác không còn giống như bình thường hay không.
5.
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác là hai người đóng máy cuối cùng. Cảnh diễn vào ban đêm, treo dây thép nhưng chưa đến lúc diễn, thừa dịp nhân viên đoàn phim đang chỉnh sửa bối cảnh, hai người ngồi trên nóc nhà ngắm sao.
Mùa hè ở vùng núi này rất nóng, đêm xuống mát hơn một chút. Hôm nay lại là ngày trời quang, trăng sáng, sao rất nhiều, gió mát nhè nhẹ thổi.
Tiêu Chiến quay đầu hỏi Vương Nhất Bác, “Em có biết vì sao trăng sáng sao thưa không?” Vương Nhất Bác phối hợp lắc đầu.
“Là vào lúc trăng sáng nhất sẽ khiến chúng ta không nhìn rõ sao, cho nên trăng không thể quá sáng, vì những ngôi sao cũng rất đẹp.”
“Có điều cũng không cần lo ánh trăng quá sáng, cách đó không xa nhất định sẽ thấy một ngôi sao sáng ngời, sáng hơn hẳn những ngôi sao bình thường khác. Có người gọi ngôi sao này là bạn đồng hành của trăng.”
Vương Nhất Bác gật đầu.
Năm trước bọn họ gặp nhau ở một chương trình do Vương Nhất Bác làm MC nhưng lại không có giao lưu gì nhiều. Năm nay gặp lại khó tránh khỏi cảm khái cuộc gặp gỡ năm đó. Hai người có thể gặp lại nhau ở một dịp tốt như thế này, những điều bỏ lỡ trong quá khứ đều không tiếc, đi qua vũ trụ rối ren mơ hồ, mặt trăng và ngôi sao lại bị hấp dẫn ánh sáng của nhau.
Đi ngang qua tối tăm, người là nơi sáng nhất mà ta hướng tới.
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, cười nói, “Sinh nhật vui vẻ, Vương Nhất Bác.”
“Vương Nhất Bác, chúng ta nhất định sẽ gặp lại.”
“Chúng ta sẽ tốt thôi, Vương Nhất Bác.”
“Vương Nhất Bác, tương lai của chúng ta còn dài.”
Vương Nhất Bác tựa vào vai Tiêu Chiến, đạo diễn kêu bọn họ bắt đầu diễn, mọi người nhìn thấy cười trêu chọc.
Vương Nhất Bác có thể nói cho Tiêu Chiến bây giờ, cũng có thể chờ lát nữa nói, hoặc có thể qua mấy ngày sau cho Tiêu Chiến một kinh hỉ. Cậu có một chiếc chìa khóa muốn đưa cho Tiêu Chiến. Một căn nhà không phải là quá to, cậu cũng có một chiếc chìa khóa giống hệt.
Nhà ở Bắc Kinh, cách chỗ Tiêu Chiến đang thuê rất gần, Tiêu Chiến có thể tiếp tục ở nhà mình hoặc dọn sang bên này ở.
Vẫn là không cần dọn sớm như vậy, nhà vẫn chưa trang hoàng đầy đủ, em đang đợi anh. Đợi anh cùng em đi dạo ở cửa hàng đồ gia dụng, cùng nhau thiết kế phong cách cho căn nhà, muốn trang trí cái gì đều tùy sở thích của thầy Tiêu, em tin tưởng hoàn toàn vào gu thẩm mỹ của anh.
Chỉ hi vọng thầy Tiêu để lại cho một góc để em bày mũ bảo hiểm, cả của em và anh, khi nào thời tiết đẹp em có thể chở anh đi hóng gió.
Thời tiết Bắc Kinh mùa này không đẹp lắm, nhưng nếu có người ngồi sau xe motor thì không thành vấn đề, có điều thầy Tiêu chắc vẫn phải đeo khẩu trang.
Chìa khóa này là toàn bộ tâm ý của Vương Nhất Bác.
Cậu sẽ chọn một dịp thích hợp để đưa cho Tiêu Chiến, kèm theo cả tâm ý của mình. Cậu biết rõ Tiêu Chiến là người duy nhất, chỉ cần một câu thôi cũng có thể kích thích cậu, khiến cậu nóng nảy, khiến cậu khẩn trương, nhưng mà cậu cam tâm tình nguyện.
[HOÀN]
Cảm ơn bạn rất nhiều, nhờ dạo Wattpad mà mình tìm đến được nhà bạn, được đọc hết những câu chuyện đáng yêu quá chừng chừng của anh em Bác Chiến ❤️❤️❤️
Bạn có xem đêm hội Weibo không, mình ở Mỹ nên hầu như thức cả đêm vì anh lớn và cậu bé đấy. Nhưng cũng thật đáng công, được nhìn thấy hai anh em, dù không cùng chung stage 😢
Chúc bạn luôn vui khỏe nhé 😘
LikeLiked by 1 person
Mình vẫn đu BJYX nhiệt lắm nhe 😂 Fic của BJYX nhiều đại thần dịch quá rồi nên mình chỉ edit mấy fic ngắn ngắn, còn toàn đi đọc ké thôi 😂
LikeLiked by 1 person
Bạn có thể giới thiệu cho mình những fic hay mà bạn thích được không? 🙏🙏🙏
LikeLike
Fic hay thì nhiều lắm, mình đọc truyện lại rất ít khi nhớ tên, bạn vào mấy nhà như Iris1095, latteakii, sakuraa-, DienDien1604, tranhyuk162709, Sheller_, LinhDuDng, babybamboobranch… hoặc đọc convert nhà couming nè, cơ bản fic nào cũng hay =)))
LikeLike
Thanks 🙏
LikeLike